Ai Mang Cô Đơn Đi
Ánh trăng lạc lối gieo phù hoa duyên hoá thành tro
Mặt hồ rung lên mang hạt mưa xuyên nát lòng ta
Trái tim rộng lớn thu nhân gian trong đôi mắt sầu lo
Bầu trời riêng ta ru lời ca nhắn ai đừng xa
Hah hah nhắn ai đừng xa
Nhìn từng chiếc lá úa phai màu rụng rời ngoài hiên
Hah hah mình ta với ta thôi mà
Tấm thân này chịu nhiều đớn đau lưu luyến
Gió lung lay bàn tay nâng cánh hoa tình
Dẫu trăm năm người thương vẫn cách xa mình
Thuyền mãi ra khơi đi về nơi con sóng vô hình
Chốn xa xăm trùng dương muôn hướng vạn lý
Và đêm tối bên trong tâm hồn từng dòng suy nghĩ ta xa nhau vì
Bình minh giấu đi cô đơn ngày dài ta mong quên đi
Ai ai mang cô đơn đi
Ai ai mang cô đơn đi
Ai ai mang cô đơn đi
Và ai uh hoh
Hoh nhắn ai đừng xa
Nhìn từng chiếc lá úa phai màu rụng rời ngoài hiên (rớt rơi qua rồi)
Hah hah mình ta với ta thôi mà
Tấm thân này chịu nhiều đớn đau lưu luyến
Gió lung lay bàn tay nâng cánh hoa tình (cánh hoa tình ta)
Dẫu trăm năm người thương vẫn cách xa mình (cách xa mình)
Thuyền mãi ra khơi đi về nơi con sóng vô hình
Chốn xa xăm trùng dương muôn hướng vạn lý
Hah hah
Hah hah
Hah hah
Hah hah