Tôn Nữ Còn Buồn
Sau cơn mưa trời vẫn thế Hương Giang trong cơn nước ngập bờ đê
Trời gieo bão lụt giữa lòng giữa lòng mùa thu
Sau cơn mưa trời vẫn thế sao em thương đôi chân nửa đường đi
Dài thân tóc xoã vai mềm giá lạnh từng đêm
Lụt về làm sạch nương ta ai đi ngăn nổi gió mưa của trời
Ðường mô tôn nữ sang chơi áo trắng quên cười nát dạ sông Hương
Sau cơn mưa trời vẫn thế sao em luôn mang nắng rải bờ đê
Tìm em tóc đầy vai mềm thương trọn một đêm
Qua bao đêm người mơ suốt canh thâu mơ trăng soi nửa đường câu
Bờ vai mấy nhịp thương sầu của ngày biệt ly
Yêu thương ai mà thương nhớ không phai
Mưa tuôn cách trở nghìn thu
Lệ rơi in nhạt môi hồng em gái miền Trung
Thuyền vừa vào cửa Thuận An hay tin tôn nữ áo khăn mỉm cười
Dù mai con nước chưa vơi mưa bão tơi bời vẫn về thăm em
Sau cơn mưa người chờ mong thương ai đêm đêm trăng rải đồi nương
Nhìn em thắm lại môi hường thương trọn niềm thương
Nhìn em thắm lại môi hường thương trọn niềm thương